Từ chỉ một cái xương sườn thôi mà thế giới đã trở nên đổi khác. Một chiếc xương sườn được rút ra từ giấc ngủ say sưa, giấc ngủ cuối cùng của kiếp cô đơn buồn tủi. Một chiếc xương sườn để đổi lấy niềm hạnh phúc hân hoan. Từ một chiếc xương sườn mà có cái gọi là tình yêu chớm nở.
Tình yêu đến vào một khoảnh khắc bất ngờ. Nó là buổi ban mai của trang sử mới, là khởi đầu đầy hương hoa. Có tình yêu rồi, người ta mới thật sự hiện hữu, bằng không thì chỉ có thể gọi là tồn tại mà thôi. Người ta thấy cuộc sống của mình trở nên ý nghĩa khi họ cảm nghiệm được rằng mình đang yêu và đang được yêu.
Tình yêu làm cho người ta biết nói, khiến cho con tim biết mở lời, như Adam lần đầu tiên thấy Eva đã thốt lên trong niềm vui sướng “đây là xương bởi xương tôi, thịt bởi thịt tôi”. Khi người ta thấy đối phương là tất cả đối với mình, ấy là yêu.
Yêu là khi người ta biết nhớ biết mong, biết chờ đợi; là khi người ta biết đếm thời gian, biết giận, biết buồn, biết hờn vô cớ. Người ấy đôi khi trở nên vô lý đến mức lạ kỳ, có lối hành xử chẳng ai hiểu, nhưng họ chẳng quan tâm; họ chỉ biết là mình đang hạnh phúc. Thế thôi!
Tình yêu mang đến cho người ta một sức mạnh, làm người ta biến đổi và trở nên khác trước rất nhiều. Ai đã yêu thì không biết sợ, ngoại trừ cái sợ sẽ mất đi người mình yêu hay sợ người ấy không yêu mình, phản bội mình. Ai đã yêu, người ấy đủ sức mạnh để làm điều mà bấy lâu nay họ không bao giờ nghĩ là mình có thể làm được.
Yêu một người là thừa nhận sự yếu đuối và nghèo nàn của mình trước người đó. Ta chẳng ngại thổ lộ cho người đó biết là mình cần họ nhiều như thế nào, thậm chí là chẳng thể sống được nếu thiếu họ. Yêu ai thì xem người đó là sự sống của mình, là tất cả của mình. Nụ cười-nước mắt của người đó quyết định hạnh phúc-nỗi buồn của mình.
Yêu ai là dành cho người đó sự bất tử. Người đó không già đi, không chết đi nhưng luôn sống trong trái tim mình. Người đó mãi mãi trường tồn, hội tụ tất cả tinh hoa nét đẹp của trời đất. Dù mọi thứ có qua đi, dù thời gian có vô tình cuốn trôi tất cả, tình yêu luôn làm cho người ta sống, mỗi ngày được sống cách viên mãn và tròn đầy hơn.
Có người cho rằng chiếc xương sườn mà Thiên Chúa đã lấy từ Adam để làm nên Eva là chiếc xương đã giữ trái tim Adam quá chặt. Nó không cho trái tim được đập nhịp riêng tư. Nó kiềm giữ Adam, khiến ông chỉ biết đến mình cùng mọi thứ cây cỏ muôn thú chung quanh mà chẳng để ý gì đến một thực tại khác. Con tim lúc ấy của Adam không thể thở, không thể có tiếng nói của mình, không thể rung cùng một nhịp đập với bất kỳ trái tim nào khác.
Chiếc xương đó phải bị lấy đi, để con tim kia bắt đầu được mở ra với thế giới mới, thế giới của tình yêu. Thế giới tạo dựng sao có thể được coi là “tốt đẹp” nếu vắng bóng tình yêu? Đỉnh cao trong công trình sáng tạo của Thiên Chúa và cũng là sáng kiến tuyệt hảo của Ngài là cho con người được hưởng nếm hương vị của tình yêu. Đắng có, ngọt có [như chiếc socola] nhưng như thế mới cuốn hút lòng người. Yêu là khi người ta để cho con tim lên tiếng, chứ không kìm kẹp nó bằng thứ lý lẽ của trí khôn. Yêu là yêu, chứ chẳng cần biết vì sao yêu, yêu thì được gì mất gì.
Dù là 1 năm – 4 mùa – 0 ai khác – chỉ 2 ta (14.02), hay 1 mình – 4 bức tường – 0 ai cả – 2 hàng nước mắt (14.02) thì ngày 14.02 cũng đã trở thành ngày để người ta nói về tình yêu, nghĩ về tình yêu và thật sự đắm chìm trong tình yêu. Có người hạnh phúc trong ngày này, có người “hai hàng lệ” rơi trong ngày này, nhưng tất cả đều hướng về “tình yêu”. Tình yêu làm cho người ta hạnh phúc đến vô bờ, cũng có thể khiến người ta đau khổ muốn hoá điên. Nó làm người ta nên tốt hơn, cũng có thể khiến người ta tồi tệ gấp ngàn lần. Nó chắp cánh cho người ta bay lên trời, cũng có thể dìm người ta xuống hoả ngục. Nó biến người ta thành thiên thần, cũng có thể làm người ta thành quỷ dữ.
Vâng, tất cả chỉ từ một chiếc xương sườn định mệnh! Một sự thất thoát nhỏ nhoi để có lại được cả nguồn sống dồi dào.
Cầu chúc cho những ai đang yêu, yêu bằng cả trái tim để cho tình yêu trở thành nguồn suối mát tưới vào những khô cằn, làm trổ sinh nơi đó những hoa thơm trái ngọt và biến thế gian thành cõi phúc Thiên Đường.
Pr. Lê Hoàng Nam, SJ