Đức Mẹ là người đầu tiên được diễm phúc lên trời cả hồn và xác. Đại phúc đó là điều tất nhiên, bởi vì Mẹ là Mẹ Thiên Chúa. Theo phàm ngôn, nếu nói chính xác hơn thì phải nói là “về trời.” Người ta chỉ về nhà chứ không về nơi nào khác, nói đi nơi nọ, tới nơi đó, đến nhà kia, nhưng chắc chắn là “về nhà” – về nơi mình định cư chứ không tạm trú.
Các phi hành gia “lên trời” nhưng chỉ ít ngày lại phải xuống đất, máy bay cũng “lên trời” nhưng chỉ trong một thời gian ngắn lại phải hạ cánh. Đức Mẹ không lên trời để tham quan hoặc du lịch mà để vĩnh cư cùng với Con Yêu Dấu Giêsu. Và thật hạnh phúc cho chúng ta, những phàm nhân cát bụi, cũng được Chúa Giêsu hứa ban phúc trường sinh và vĩnh cư trên Thiên Quốc, với điều kiện là hoàn thiện (từ bỏ mình, chịu đau khổ, yêu thương, tha thứ,…). Đó là tấm visa vào Nước Trời. Dĩ nhiên không thể cứ tà tà, cứ khơi khơi, cứ ung dung tự tại mà được về trời.
1. Đức Mẹ lên trời (Lc 1,41-50; Tv 45; St 3,13; Kh 12)
Chúng ta cầu xin ơn được “ơn chết lành trong tay Đức Mẹ.” Ai cũng phải chết, không thể tránh được, nhưng cách chết thì chúng ta có thể chọn. Sống sao, chết vậy. Sống tốt thì chết lành, sống ác thì chết dữ. Chết lành thì mới được về trời. Đức Maria là thụ tạo đặc biệt, không phải trải qua sự chết, mà được đưa về trời cả hồn và xác.
Được về trời là được cứu độ. Nhưng làm sao để được cứu độ? Thánh tiến sĩ Thomas Aquinas nói: “Có ba điều cần để con người được cứu độ: biết mình tin gì, biết mình muốn gì, và biết mình làm gì.” Đức Kitô mong muốn tất cả chúng ta yêu thương mọi người trong Nhiệm Thể Ngài, nhất là những người hèn mọn. Yêu người là thước đo lòng mến Chúa.
Chúng ta thể hiện lòng yêu mến Đức Mẹ bằng cách tán dương các đặc ân siêu phàm mà Thiên Chúa đã ban cho Đức Mẹ, một trong các đặc ân đó là “mông triệu” (hồn xác lên trời). Tín điều này đã được ĐGH Piô XII định tín qua Thông điệp “Munificentissimus Deus” (Thiên Chúa Quảng Đại), ban hành ngày 1-11-1950. Đức Maria chỉ là thôn nữ bình thường nhưng đã được Thiên Chúa tuyển chọn theo kế hoạch cứu độ của Ngài. Quả thật, sau khi được truyền tin, Đức Maria đi thăm Chị Êlizabét, và Chị Êlizabét đã chúc mừng: “Em được chúc phúc hơn mọi người phụ nữ.” (Lc 1,42) Lời này cũng là lời kinh Kính Mừng chúng ta cầu nguyện hằng ngày.
Cựu Ước cũng đề cập hình bóng Đức Maria qua lời ông Útdigia nói với bà Giuđitha: “Này trang nữ kiệt, bà được Thiên Chúa Tối Cao ban phúc hơn tất cả các phụ nữ trên cõi đất này. Thiên Chúa hài lòng về những việc của bà. Xin Thiên Chúa toàn năng ban cho bà nhiều ơn phúc, đến muôn thuở muôn đời.” (Gđt 13,18-20; 15,10)
Đức Maria là thụ tạo mà lại được làm Mẹ Thiên Chúa. Chắc chắn lời cầu bầu của Mẹ rất hữu hiệu. Điều này đã được “kiểm chứng” tại tiệc cưới ở Cana. (Ga 2,1-12) Vì thế, Thánh Phanxicô Salê đã tin tưởng và khuyên chúng ta: “Hãy chạy đến với Đức Maria, ngã vào vòng tay Mẹ với lòng tin tưởng hoàn toàn.” Nhờ Mẹ đến với Chúa là con đường an toàn và chắc chắn.
2. Đức Mẹ được thưởng trên trời (Kh 12,1)
Chúng ta cầu xin ơn “được thưởng cùng Đức Mẹ trên Nước Thiên Đàng.” Giáo Hội dành cho Đức Mẹ nhiều tôn danh Nữ Vương, đặc biệt là Nữ Vương Thiên Đàng. Đó là điềm lạ mà chính Thánh Gioan đã được thị kiến: “Một người Phụ Nữ, mình khoác mặt trời, chân đạp mặt trăng, và đầu đội triều thiên mười hai ngôi sao.” (Kh 12,1)
Phần thưởng chỉ dành cho người có công xứng đáng. Tuy nhiên, nữ phi công Amelia Mary Earhart (Hoa Kỳ, 1897-1937) nói: “Điều khó khăn nhất là quyết định hành động, phần còn lại chỉ là sự bền bỉ. Nỗi sợ hãi là những con hổ giấy. Bạn có thể làm bất cứ điều gì mình quyết định làm. Bạn có thể hành động để thay đổi và chi phối cuộc đời mình; và con đường, chính quá trình đó là phần thưởng.” Chúa Giêsu cũng đã từng dạy chúng ta phải biết sống khiêm nhường: “Khi đã làm tất cả những gì theo lệnh phải làm thì hãy nói: Chúng tôi là những đầy tớ vô dụng, chúng tôi đã chỉ làm việc bổn phận đấy thôi.” (Lc 17,10)
Mục đích sống của chúng ta là “sự sống đời đời,” sự sống này chỉ có ở Nước Trời mà thôi. Phương tiện sống là ơn thánh hóa, nguồn của sự thánh thiện xuất phát từ Thiên Chúa Cha, vì Chúa Giêsu đã động viên chúng ta: “Anh em hãy nên hoàn thiện như Cha anh em trên trời là Đấng hoàn thiện.” (Mt 5,48) Hoàn thiện để nên thánh, đó là ước muốn Chúa Giêsu dành cho mỗi chúng ta, đồng thời cũng là trách nhiệm của mỗi chúng ta. Hoàn tất trách nhiệm này thì chắc chắn được Thiên Chúa thưởng, tức là thỏa nguyện mà chúng ta tha thiết cầu xin: “Được thưởng cùng Đức Mẹ trên Nước Thiên Đàng.”
Đức Giêsu Kitô là Ađam mới, Đức Maria là Êva mới. Bà Êva là “mẹ của chúng sinh.” (St 3,20) Đức Maria còn hơn Êva, vì Đức Maria là Mẹ của những người sống trong ân sủng của Thiên Chúa. Ai cũng muốn được nhận phần thưởng là Nước Trời, nhưng đó mới chỉ là mong ước, vấn đề quan trọng là phải sống và biến ước mơ đó trở thành sự thật.
Thật hạnh phúc khi chúng ta có người mẹ trần gian, càng hạnh phúc hơn khi chúng ta có Người Mẹ tâm linh là Đức Maria, Thánh Mẫu Thiên Chúa. Thể hiện lòng yêu mến Đức Mẹ là lần Chuỗi Mai Côi. Hãy cầu nguyện chân thành với cả tấm lòng hiếu thảo của người con. Lòng yêu mến Đức Mẹ cũng là lòng yêu mến dành cho Con Yêu Dấu của Mẹ – Đức Giêsu Kitô, Đấng cứu độ chúng ta. Ước gì mỗi chúng ta đều biết tận hiến cuộc đời mình cho Đức Mẹ.
Quả thật, Thánh Ðamianô đã nói: “Ðược sống dưới sự che chở của Đức Mẹ là một hạnh phúc lớn lao.” Còn Thánh Denis đã xác nhận: “Đức Mẹ là nơi nương náu của những người đã hòng hư mất, là hy vọng của những người không còn hy vọng.”
Trầm Thiên Thu