GPVO (22/10/20222) – Thánh lễ là đỉnh điểm của đời sống của người Kitô hữu. Qua Thánh lễ, với Thánh lễ và trong Thánh lễ và nhất là khi kết hiệp mật thiết với Chúa cách trọn vẹn hơn với Chúa trong bí tích Thánh Thể thì khi đó việc tham dự Thánh lễ mới sinh ích cho người Kitô hữu.
Nếu chỉ tham dự như là một thói quen, rước Chúa như một chuyện phải làm kẻo không thì buồn hay sợ người khác nói thì hơi nguy hiểm. Khi đó ta sẽ làm hư đi bí tích mà chúng ta lãnh nhận.
Cô bé quen chào : “Thôi chào cha ! Con về đi lễ đây. Hai ngày rồi không đi lễ. Đi lễ riết, không đi cái thấy nó thiếu thiếu gì … mặc dù con rất phân tâm khi đi lễ … ừ ho ! Con đi dzui nà …”
Đọc dòng tin nhắn này tôi cảm thấy ái ngại.
Như một đứa em tinh thần. Hắn ở cái tuổi còn ham chơi lắm. Có chồng và có 2 con chứ chả phải thư thả gì. Được cái may mắn là có ngoại ở nhà chăm con cho hắn để hắn có thời gian tham gia ca đoàn.
Tham gia ca đoàn là điều tốt nhưng rồi hắn chia sẻ những chuyện trái khoáy khi sinh hoạt. Dường như hắn không chấp nhận được cung cách của ca trưởng. Lần này lần kia hắn chia sẻ và trong tình thân tôi khuyên bảo rằng nếu mình cảm thấy bất an thì nghỉ hay hơn là tham dự mà trong lòng cứ sao sao đó.
Nhiều lần bực mình hắn nói là hắn ý kiến nhưng chả ai nghe. Nghe như vậy thì dĩ nhiên tôi khuyên là nên kiềm chế miệng lưỡi của minh để đừng thốt ra những lời không tốt đẹp. Khi mình tham dự mà mình càm ràm như vậy thì mình cũng chả được ơn ích gì.
Nhiều và nhiều lần luôn khuyên là chăm lo cho gia đình và nhất là em bé, bớt lăn tăn lại. Thế nhưng dường như hắn không nhận ra cũng như cảm được tâm tình là sống chậm lại và lo cho gia đình hơn là chạy ngoài.
Dĩ nhiên phục vụ ca đoàn, đoàn thể là tốt nhưng chuyên quan trọng nhất và cần nhất vẫn là gia đình. Khi chưa chu toàn bổn phận làm mẹ và làm vợ mà đi lo chuyện khác là phải xem lại mình.
Trong thân tình, hắn nói con đi nhà thờ mà con chia trí lắm. Nói với hắn là bớt ba cái chuyện bao đồng lại nhưng dường như vẫn không ăn thua.
Dĩ nhiên tôi không kết án cũng như không ý kiến gì về trường hợp này. Chỉ tiếc rằng Thánh lễ mà cô bé tham dự cũng như Thánh Thể mà cô rước vào người chưa thẩm thấu trong cô ta. Nếu như cô để cho Chúa thẩm thấu trong đời mình thì sẽ bớt lăn tăn, bớt bao đồng cũng như sẽ lặng lại. Vẫn cầu nguyện cho cô bé để cô bé cảm nghiệm về Chúa cách sâu xa hơn để cô gắn kết với Chúa hơn cũng như lo tròn bổn phận làm mẹ và làm vợ trước đã.
Một chàng thanh niên khác xem ra lời kể của anh thì anh chuẩn đạo đức vì chưa ngày nào mà anh bỏ lễ. Anh thu xếp công việc để đến với Chúa hàng ngày với Thánh lễ.
Một ngày kia, anh kể vì uất ức khi người kia vu khống thì anh đã không kiềm chế được bản thân nên đã cầm dao rượt người đó. Anh kể là vợ anh đã can ngăn kịp, nếu không thì …
Nghe anh kể xong tôi lại thấy thốn trong người. Ủa ? Ngày nào cũng tham dự Thánh lễ cũng như kinh hạt nhưng sao lại hành xử như thế ? Thắc mắc và thắc mắc mãi cho cách hành xử của người này và cũng không tìm ra cách để biện giải cho hành vi ấy.
Theo như anh kể thì anh chưa bỏ lễ ngày nào dù là ngày thường cơ mà ! Ấy vậy thì hoa quả của bí tích Thánh Thể cũng như Thánh lễ không có chút gì trong anh sao ?
Và dĩ nhiên tôi cũng không xét đoán cũng như kết án anh. Có điều cứ miên man suy nghĩ về chuyện tham dự Thánh lễ hàng ngày và hành vi cầm dao rượt người khác.
Dĩ nhiên là mình có quyền biện hộ rằng do lúc đó nóng quá ! Do uất ức quá ! Do kiềm chế không được cơn giận … vân vân và mây mây ! Thế nhưng thử hỏi nếu như nát dao oan nghiệt tước đi mạng sống của người kia thì liệu rằng có thể lý giải hay biện minh cho hành động của mình hay không ? Hay ta chỉ thấy công cốc cho một đời theo Chúa, sống đạo cũng như hàng ngày tham dự Thánh lễ.
Đứng trước tòa đời cũng như tòa Chúa thì sẽ không có gì biện hộ cho hành vi giết người đó. Và cứ hễ trong cuộc sống ai làm cho ta tức lên là ta cầm dao dí người đó hay sao ?
Là người, bất cứ là ai cũng phải kiểm soát hành động của minh cũng như miệng lưỡi của mình.
Đơn giản, thánh Giacobe đã dạy rằng phải kiêm chế miệng lưỡi chứ đừng nói đến chuyện giết người : “Ai cho mình đạo đức mà không kiềm chế miệng lưỡi, là tự dối lòng mình, vì đó chỉ là thứ đạo đức hão.” (Gc 1, 26 ).
Khi nghe nói về chuyện dự lễ hàng ngày hay như dự Lễ như thói quen tôi lại nhớ tâm tình của một Cha giáo mỗi khi bước vào Thánh lễ thì cha luôn mời gọi: “Anh em thân mến ! Mỗi một lần chúng ta tham dự Thánh lễ là mỗi một lần Chúa biến đổi chúng ta nên một với Chúa. Nếu chúng ta không biến đổi đời mình thì Thánh lễ chúng ta tham dự ra vô ích. Chúng ta hãy xin với Đức Giêsu Kitô Cứu Thế, Đấng đang có mặt với chúng ta biến đổi cuộc đời chúng ta nên một như Đức Kitô”. Thánh lễ nào mà Ngài chủ tế Ngài cũng mời gọi như thế với cộng đoàn. Và suy cho bằng cùng, lời của Cha giáo thật ý nghĩa.
Lời của cha giáo vẫn còn vang vọng bên tôi cũng như tâm tình của giáo dân nhắc nhở chính bản thân tôi. Tôi cũng sợ cho bản thân mình nếu như mình cũng dự lễ hay dâng lễ như cái máy hay thói quen. Tôi cũng cần phải cân chỉnh cuộc đời mình chứ không thì những Thánh lễ mà tôi dâng hay tham dự cũng ra vô ích. Nguyện xin Chúa Giêsu Thánh Thể biến đổi cuộc đời của mỗi chúng ta để ngày mỗi ngày từ lời ăn tiếng nói của chúng ta trở nên giống Chúa hơn.
Lm. Anmai, CSsR