Chúa ơi Ngài ở đâu trong cơn đại dịch?

Trong khi thế giới đang chới với quay cuồng với Chinese virus thì…

* Thiên Chúa đang ở đâu? Có bao giờ bạn tự hỏi “vì sao thế giới lại rơi vào hố sâu tuyệt vọng, bất lực trước 1 con siêu vi khuẩn vô hình?” và Thiên Chúa muốn gì ở chúng ta?

Phó Tổng thống Mỹ Mike Pence và Ban chỉ đạo chống dịch COVID-19 cầu nguyện trước buổi họp

Trả lời cho câu hỏi:

Chúa đang ở đây, ngay bên cạnh bạn. Thế thì tại sao chúng ta không thấy Chúa? Phải chăng đó là do trí tưởng tượng và lòng tôn sùng thái quá của người Công giáo? Không đâu!

Thiên Chúa là Đấng vô hình, chính vì vậy chúng ta không thể nhìn thấy Ngài. Nhưng, Chúa đã và vẫn hiện diện trong từng tích tắc của thời gian.

– Chúa hiện diện trong từng bác sĩ, y tá, nhân viên bệnh viện, các tình nguyện viên chăm sóc y tế. Họ ân cần, hy sinh bản thân, quên đi chính gia đình của họ để mỗi ngày chỉ được ngủ 1,2 giờ. Và họ biết, họ có nguy cơ sẽ chết.

– Chúa hiện diện trong từng vị lãnh đạo các quốc gia để họ sáng suốt dẫn dắt quốc gia, đưa ra những quyết định kịp thời, giúp đỡ và che chở, bảo vệ cho công dân của họ.

– Ngay lúc này đây, con người không còn phân biệt màu da, chủng tộc hay tôn giáo. Mọi người đều được đối xử bình đẳng như nhau.

Và,

– Khi trong cơn hoạn nạn, con người tự nhiên quan tâm tới nhau hơn. Gửi đến nhau những lời thăm hỏi, động viên, chúc lành.

– Các bạn trẻ dành nhiều thời gian với gia đình hơn là tụ tập ăn uống, vui chơi ở vũ trường, quán bar thâu đêm suốt sáng.

– Tiền bạc, địa vị, danh lợi… giải trí, chơi bời trác táng… không phải là thứ duy nhất mà con người mong muốn đạt được nữa.

Đa số mọi người đều nhận ra thứ quý giá nhất chính là sức khỏe và mạng sống.

Mọi người dường như dừng lại, sống chậm hơn, bắt đầu trao, gửi yêu thương nhiều hơn, biết trân quý giá trị của gia đình.

– Khi mà các nhà khoa học, các bác sĩ, những nhà chuyên môn xưa nay vẫn luôn được xem là tài giỏi nhất, thống trị được tất cả các bệnh tật thì nay cũng đành ngậm ngùi và phải chờ đợi thời gian để tìm ra thuốc chữa trị nhưng sự sống của các bệnh nhân được tính từng giây.

– Khi con người tuyệt vọng thì bắt đầu cúi mình trước Thiên Chúa. Nắm tay nhau để cầu nguyện và xin Chúa chúc lành, vì giờ đây họ tin rằng chỉ có Thiên Chúa là Đấng duy nhất có thể cứu giúp nhân loại đang trong cơn khốn đốn.

– Hơn lúc nào hết, người Công giáo thèm khát được đến nhà thờ để dâng lễ và để kết hợp với Chúa qua Bí tích Thánh Thể. Điều mà trước đây mọi người vẫn thờ ơ, xem việc đến nhà thờ là dự lễ cho có, là một việc làm đối phó.

* Vậy thì tại sao Thiên Chúa lại bỏ mặc loài người?

Để trả lời câu hỏi này, tôi xin trích dẫn lời của bà Anne, con gái của Billy Graham, một nhà truyền giảng nổi tiếng, được phỏng vấn trên Đài Truyền hình NBC sau biến cố ngày 11 tháng 9 năm 2001. Bà Anne được người hướng dẫn chương trình, ông Bryant Gumbel, hỏi như sau: ”Tại sao Thiên Chúa lại có thể để xảy ra thảm họa khủng khiếp như vậy?”

Và bà đã trả lời thâm thúy thế này:

”Tôi nghĩ rằng Thiên Chúa rất buồn vì điều đó, ít nhất là Ngài cũng buồn như chúng ta. Đã bao năm qua, chúng ta yêu cầu Ngài ra khỏi trường học, khỏi chính phủ và khỏi đời sống của chúng ta. Là ‘quân tử’ nên Ngài lẳng lặng rút lui”

Làm sao chúng ta có thể mong Chúa ban ơn lành và che chở chúng ta khi chúng ta khẩn thiết xin Ngài để mặc chúng ta một mình?

Về những biến cố mới xảy ra như tấn công, khủng bố, bắn giết trong trường học, chiến tranh…, tôi nghĩ rằng mọi sự đã bắt đầu với Madeleine Murray O’Hare khi bà ấy than phiền rằng không nên đọc kinh trong trường học nữa. Và chúng ta đã đồng ý dù Kinh Thánh dạy chúng ta: Chớ giết người, chớ trộm cắp, hãy yêu thương tha nhân như chính bản thân mình, v.v.. và v.v..

Bác sĩ Benjamin Spock lại nói rằng chúng ta không được đánh con cái mình khi chúng làm gì xấu, vì chúng ta có thể làm sai lệch nhân cách bé nhỏ của chúng và khiến chúng không biết quý trọng bản thân mình nữa. Và, khốn thay, con trai của chính bác sĩ ấy đã tự tử!

Bây giờ, chúng ta lại tự hỏi tại sao con cái của chúng ta không có lương tâm, tại sao chúng chẳng phân biệt được thiện và ác, tại sao chúng ta có thể nhẫn tâm giết chết kẻ lạ, người thân hay chính mình!!!

Sau khi suy nghĩ chín chắn, có thể chúng ta đi đến kết luận: Gieo nhân nào thì sẽ gặt quả ấy!

Thật kỳ lạ là con người có thể dễ dàng vứt bỏ Thiên Chúa, rồi lại tự hỏi tại sao thế giới trở thành địa ngục.

Thật kỳ lạ là chúng ta có thể tin những gì báo chí nói, mà lại nghi ngờ những gì Kinh Thánh dạy!!!

Thật kỳ lạ là chúng ta gửi cho nhau, qua điện thư, những chuyện vui cười và chúng được truyền đi tiếp như lửa rơm! Nhưng gửi những thông điệp về Thiên Chúa thì chúng ta lại đắn đo trước khi chuyển tiếp cho người khác.

Thật kỳ lạ là bạn không gửi thông điệp về Thiên Chúa cho nhiều người vì bạn chẳng biết họ có tin Chúa hay không hoặc vì bạn sợ họ sẽ nghĩ gì về bạn.

Thật kỳ lạ là chúng ta sợ người đời nghĩ nầy nọ về chúng ta hơn sợ Thiên Chúa đang phán xét chúng ta.

“Khi Ta để cho trời đóng lại, không cho mưa, khi Ta truyền cho châu chấu phá hoại đất đai, khi Ta cho dịch tễ hoành hành trong dân Ta, nếu dân Ta, dân vốn kêu cầu Danh Ta, mà biết hạ mình xuống khẩn nguyện và tìm kiếm Nhan Ta, từ bỏ những con đường xấu xa mà trở lại, thì Ta, từ trời, Ta sẽ nghe và thứ tha tội lỗi nó và sẽ phục hưng xứ sở của nó.” (2 Sb 7,13-14).

Và điều cuối cùng tôi muốn đặt ra rằng, phải chăng Thiên Chúa muốn chúng ta dừng lại? Muốn chúng ta khiêm tốn nhận ra rằng sự hiểu biết và khôn ngoan của con người là giới hạn và cuộc sống danh vọng, tiền tài ở trần gian chỉ là hư vô?

Lan Chi
Viết giữa mùa dịch

Ottawa 22/3/2020