GPVO (3/11/2022) – Ngày nào cũng nhớ Cha và nhớ Mẹ. Thế nhưng rồi lòng lại da diết trào tràn trong những ngày giỗ kỵ, mùng 2 Tết cầu cho ông bà cha mẹ và tháng các linh hồn.
Thật thế, trong ơn gọi là tu sĩ linh mục, không sống đời gia đình để cảm thấu tình Mẹ Cha nhưng rồi đâu đó qua các cháu, qua những đứa trẻ mà có cơ may gặp gỡ, công ơn Cha Mẹ thật lớn lao để cho con trở thành người.
Tôi vẫn thấm thía từng lời trong câu hát của nhạc sĩ Phanxicô:
Rồi lớn lên con vào đời gặp
Biết bao nhiêu người thương
Dù có ai hy sinh cho con
Dù được ai cho mâm cơm ngon
Đi gần về xa thấy đâu một mái nhà.
Như nhà mẹ cha thiết tha từ ấy
Rồi lớn lên con xây non cao
Vượt biển khơi bay lên trăng sao
Khi về nhà xưa với cha và với mẹ
Vẫn là trẻ thơ bé như ngày nào.
Xét cho bằng cùng thì tâm tình trên đây quả là đúng cho bất cứ ai làm người và là người bởi lẽ không có Cha và không có Mẹ thì không thể nào ta có được như ngày hôm nay. Suy nghĩ ấy cứ da diết trong lòng tôi, nó đau đáu trong lòng lòng biết ơn Cha Mẹ bởi vì Cha Mẹ không chỉ có công sinh thành mà còn dưỡng dục cũng như nuôi nấng ta thành người. Ai ai cũng nhớ đến công ơn sinh thành của Cha Mẹ cả.
Mỗi lần có dịp đứng trước phần mộ của Mẹ hay hủ hài cốt của Cha, lòng lại trào tràn tình thương mến và tri ân ân tình của Cha và của Mẹ. Biết bao giờ bù đắp được tình thương ấy.
Với tôi, tình Cha và tình Mẹ lạ lắm ! Dường như Bà mất và Ông cũng không còn thế nhưng tình thương ấy cứ dõi bước theo tôi trên mọi nẻo đường đời. Những ai gắn kết với Cha và Mẹ đều nhận ra điều giản đơn và sâu lắng trong cuộc đời.
Nhớ đến người em tinh thần. Nhân dịp ghi dấu 10 năm khởi nghiệp của gia đình. Bao nhiêu gian nan và vất vả cứ đè nặng trên vai. Thế nhưng rồi điều mà chú em luôn nhận ra đó là ơn của Chúa cùng với biết bao nhiêu tình của người Cha.
Dù Cha của em không còn nhưng cái xưởng vẫn còn đó và có đó hình ảnh của Cha. Em vẫn chia sẻ và tâm tình đó trùng hợp với tâm tình của tôi : Dù có ai hy sinh cho con. Dù được ai cho mâm cơm ngon. Đi gần về xa thấy đâu một mái nhà.Như nhà mẹ cha thiết tha từ ấy …
Vâng ! Dù lớn, dù khôn hay dù là linh mục đi chăng nữa, tôi cũng như người em ấy vẫn khẳng định với nhau rằng mãi mãi chúng tôi vẫn chỉ là đứa con trong gia đình mà thôi.
Nhớ Cha và nhớ Mẹ để lòng nhủ lòng khắc ghi công ơn cao vời của Cha Mẹ và nhất là cố gắng sống làm sao để không phụ lòng Cha Mẹ. Cách báo hiếu đơn giản nhất và thiết thực nhất đó là chính cung cách sống của mỗi người. Tôi vẫn thường dặn em cũng như dặn chính tôi là phải cố gắng sống dù đời có chua cay nghiệt ngã như thế nào. Và dù thế nào đi chăng nữa thì sự hiện diện, đồng hành của Cha và Mẹ vẫn còn đó và có đó. Hơn thế nữa đó là tình yêu, sự quan phòng và chở che của Thiên Chúa.
Chả phải đến tháng 11 nhưng rồi dường như ngày nào tôi cũng hướng lòng đến Cha và đến Mẹ. Bởi đơn giản rằng không có Cha và không có Mẹ thì làm gì tôi có được như ngày hôm nay. Tình yêu ấy vẫn trào tràn, ấp ủ trong suốt cả đời tôi từ Cha Mẹ mà tôi nhận thấy đó là chính Cha Mẹ đã gửi đến cho tôi những người thân yêu. Những người đó đã gói trọn tình thương vào trong cuộc đời của tôi như thay Cha Mẹ tôi khi Cha Mẹ tôi không còn hiện diện trên trần gian này nữa.
Lời Kinh, Thánh Lễ và nén hương lòng luôn thắp để tưởng nhớ đến Cha và đến Mẹ. Nguyện xin Chúa thương cho Cha và cho Mẹ được hưởng Nhan Thánh Chúa.
Những ngày này và những lần nhớ đến Cha Mẹ đó cũng là những lần nhắc nhớ đến phận người : nay người – mai ta. Phận người là như thế để rồi ta thấy con người thật mong manh và mỏng giòn. Suy nghĩ như vậy để ngày mỗi ngày ta cố gắng sống làm sao để mọi người nhìn thấy hình ảnh của Cha và Mẹ ở trong mình.
Nguyện xin cho những ai còn Cha và còn Mẹ hãy chu toàn bổn phận làm con của gia đình. Những ai không còn Cha Mẹ thì hãy luôn luôn nhớ và hướng lòng về Cha và Mẹ để cầu xin cũng như xin các Ngài phù hộ cho ta trong cõi tạm này.
Lm. Anmai, CSsR